Lời thú tội của con!

Mẹ à! Con ước gì lúc nào cũng được ở bên mẹ, được ăn những món ngon mẹ nấu, được đi cấy cùng mẹ trong những ngày đông buốt giá, được san sẻ những công việc nặng nhọc với mẹ hay kể cả những lúc mẹ mắng con vì con lười học bài, vì con nấu ăn dở tệ và cả những khi con trốn học đi chơi chứ cứ như bây giờ, đã gần 3 năm xa gia đình, xa mẹ xuống cái thủ đô đông đúc, nhộn nhịp xe cộ và đầy khói bụi này con cảm thấy cuộc sống của con bon chen lắm, khó sống lắm. Không có mẹ bên cạnh con chẳng biết làm gì cả, đến bữa ăn con cũng chỉ biết nấu món rau luộc, trứng luộc và món thịt xào thôi mẹ ạ chứ con không biết nấu những món ngon như mẹ, con quá lười hay là con dốt quá hả mẹ?

Thời gian dưới này, không phải con lười học đâu mẹ, nhưng điểm thi của con cứ lùn lè tè như chiều cao của con ý nhưng có bao giờ con dám nói thật với mẹ đâu, mẹ à gọi hỏi vấn đề điểm trác thì con toàn phải nói dối mẹ là " kì này hơn 7 phẩy" con xin lỗi mẹ!



     Biết là những việc mình làm không đúng nhưng con chẳng biết phải làm thế nào mẹ ạ, nhiều khi con cũng đã cố gắng hết mình cho kì thi nhưng điểm số cũng không khả quan là mấy, ngày trước con cảm thấy rất bực mình khi cứ bị mẹ thúc dục học bài, lúc đó con chỉ ước sau này đi học thật xa để khỏi bị mẹ nhắc nhở, và mắng vì tội lười. Nhưng bây giờ con đi chơi với bạn thâu đêm cũng chẳng có ai nhắc nhở, con làm những việc sai cũng chẳng ai nói gì, còn điểm thấp, còn không đi học cũng không ai mắng chửi, cuộc sống của con thật tự do và vui sướng, còn được tự do làm những điều mình thích, còn được tự quyết định mọi thứ nhưng con sợ lắm mẹ ạ, con sợ mình quyết định sai, sợ đi nhầm đường, sợ phải chịu trách nhiệm với những gì mình gây nên.
Giá như có mẹ ở đây mẹ sẽ quyết định thay con, mẹ sẽ bảo con nên hay không nên làm gì, mẹ sẽ kiềm chế cái tính " ngông" cuồng trong con.


Còn một chuyện nữa, con biết mẹ rất cấm kị với chuyện đó, nhưng nó đã xảy ra rồi, mẹ nghiêm cấm con không được yêu ai vì sợ sẽ ảnh hưởng đến việc học hành của con đồng thời cũng ảnh hưởng đến tương lai sự nghiệp sau này. Con xin lỗi! vì con không làm được như những gì mẹ mong muốn cả, ra trường với cái bằng Khá con làm cũng chẳng xong mà giờ lại yêu đương mù quáng rồi. Con và anh mới giận nhau mẹ ạ, chỉ tại cái tính "ngông" và ngang bướng của con thôi. Con biết tình yêu của con mẹ phản đối kịch liệt không phải chỉ vì con còn đang đi học hay là hai đứa không hợp tuổi mà còn vì tính cách hai đứa con không hợp nhau nữa nhưng con không nghe theo lời mẹ vì con cứ nghĩ tình yêu của con, tương lai của con là do con lựa chọn, do con quyết định, nhưng bây giờ con đã thấy con sai rồi mẹ ạ!
Thứ nhất, con đã sai khi không nghe lời bố mẹ mà cứ yêu, cứ mù quáng trong tình yêu mà quên đi nhiệm vụ cao của của mình là xuống đây để học.
Thứ hai, con đã chọn sai người rồi, mà con cũng không biết thế nào là yêu nữa mẹ ạ! hai đứa con không hợp nhau, cãi cọ nhau suốt ngày, tại anh ấy không hiểu con hay tại cái tính nết của con chán quá?
Người ta hay nói nếu yêu thật lòng thì có thể bỏ qua mọi lỗi lầm cho nhau, có thể tha thứ và sẻ chia tất cả, nhưng có chuyện gì con cũng chỉ muốn nói với mẹ thôi, chẳng muốn kể với anh ấy và anh ấy cũng vậy mẹ ạ!
Anh ấy chẳng tâm lí chút nào mẹ ạ trong khi mẹ biết đấy tuy con hơi ngang ngược chút nhưng là người rất thích sự lãng mạn, sống rất tình cảm mà, anh ấy chưa bao giờ tặng hoa cho con trong những dịp đặc biệt. Anh ấy cũng không phải mẫu người mà mẹ muốn con yêu Mà trong những dịp đặc biệt bọn con toàn cãi nhau thôi!
Nhiều lần con cũng muốn kể chuyện tình yêu của con cho mẹ nhưng con sợ mẹ mắng con, con sợ mẹ cho con nghỉ học về quê luôn nên con luôn nói dối mẹ là con chia tay rồi và giờ không yêu ai nữa, con xin lỗi vì con không trung thực với cả mẹ, nhưng sẽ có một ngày con kể cho mẹ nghe về chuyện tình cảm của con, nhưng con nghĩ lúc đó thì con không còn yêu anh ấy nữa.
Mẹ ạ! nhiều lúc bế tắc trong việc học hành và trong tình yêu con luôn muốn quay ngược lại thời gian để nghe lời bố mẹ, để thực hiện lại ước mơ của đời mình, để quyết định lại mọi việc trong đó có cả sự nghiệp và tương lai của bản thân con, con biết sẽ chẳng bao giờ quay ngược lại được thời gian nhưng con biết con có thể bắt đầu lại từ đầu, con có thể rũ bỏ mọi vướng mắc đang thắt chặt con, chỉ cần con nghĩ thoáng ra và biết chấp nhận thực tại.
Ngày trước con ngoan hiền, biết vâng lời, biết nói những lời yêu thương, biết xác định mục đích chính của đời mình chứ con đâu có như bây giờ: bế tắc, buồn phiền, học kém, yêu đương mù quáng, không biết phương hướng ....Con xin lỗi! Mẹ hãy cứ mắng chửi con đi, cứ đánh con đi cho con tỉnh táo ra, mẹ cứ phạt con đi cuốc đất hay cuốc ruộng đi mẹ, con chịu mọi hình phạt từ mẹ để con đỡ dằn vặt bản thân mình như thế này.
Con biết nếu mẹ biết con học kém, biết con yêu đương mù quáng, biết con sống không mục đích như bây giờ chắc mẹ buồn lắm, chắc mẹ thấy tổn thương lắm, mẹ sẽ khóc, có lẽ mẹ sẽ không mắng con, đánh roi con như ngày xưa mà mẹ sẽ nhẹ nhàng khuyên bảo con, nhưng con sợ lắm mẹ ạ! con sợ không dám nói với mẹ không phải vì sợ mẹ mắng, mẹ chửi hay mẹ đánh đòn mà con sợ tóc mẹ bạc thêm, mẹ gầy thêm, hai dòng nước mắt lăn qua gò má mẹ.
Thà con người ta cứ bé nhỏ còn hơn, mắc nhiều lỗi hơn, nhưng lỗi cũng nhỏ hơn chứ càng lớn, lỗi càng nhiều, tội càng nặng và khó sửa chữa hơn, khó bắt đầu lại hơn.




About Lê Quí

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét :

Đăng nhận xét