Mối tình bên lề!


Cả đến hai tháng nay cô không nhận được thư của anh hay cuộc gọi của anh, cô gọi cho anh cũng không được. Yêu nhau đã 4 mùa đông qua, mùa đông năm nay cái lạnh tràn về lâu rồi thì phải, cô cũng không biết nữa, gió lạnh lùa qua cửa sổ khiến tay cô lạnh cóng, cô phải dừng bút khi đang viết dở nhật kí. Viết, viết, viết, cả ngày cô cứ giam mình trong phòng để viết, để nhớ anh - người mà cô trao trọn tình cảm gần 5 năm từ khi anh học cấp 3 đến giờ anh đã đi du học ở nước ngoài. Gần 2 năm xa cách, anh chưa về nước lần nào để gặp cô cả, tình yêu của cô cũng chỉ là những bức thư email, những cuộc gọi trong chốc lát, càng ngày càng ngày thưa dần và hình như tình cảm cũng không đậm sâu như trước, mọi thứ về anh cứ nhạt nhòa, mờ ảo.

         Tin nhắn: "Trong phòng đúng không? Đi dạo công viên đi, trời đẹp lắm!"
Cô bất giác mở cửa sổ nhìn ra ngoài trời, đang hửng nắng, cái ánh nắng ấm áp hiếm có của mùa đông, " Không biết bên Anh có nắng như thế này không nhỉ? Anh đang làm gì?" một suy nghĩ thoáng trong đầu.
         Cô nhắn tin lại: " Ok, đi!"
Cái anh chàng này là Phong, nhà hàng xóm, học cùng với cô từ nhỏ. Dáng người Phong cứ phải gọi là cao to đẹp trai, tính tình thân thiện phải biết, hay nói cười, đặc biệt là rất dễ bắt chuyện nhưng có một khuyết điểm là yêu không dám nói. Phong thích cô từ nhỏ vì hai đứa lúc nào chả quấn quýt bên nhau, lúc đi học thì đi cùng nhau, ở trường cũng ngồi cùng bàn, về nhà lại sang nhà nhau chơi. Nhưng chưa bao giờ Phong dám tỏ tình với cô, kể cả đến lúc cô có người yêu Phong vẫn cứ như một người bạn thân của cô, cứ lặng thầm quan tâm cô, lặng thầm yêu cô.
         - "Sao bảo đi mà giờ mới thò mặt ra thế? lâu vãi!!!! làm người ta đợi 15 phút".
         -" Đợi chờ là hạnh phúc đấy, biết chưa?" cô vênh mặt bước nhanh về phía Phong.
         - "Có phải đang yêu đâu mà hạnh phúc?" cười nhạt, trong tim Phong nhói đau, có lẽ hắn đang tự làm đau mình. Cô không nói gì nữa, bước nhanh về phía công viên.
          - " Này, hôm nay trời đẹp thật đấy mà sao không vui thế? Có chuyện gì với gã kia à, nói nghe xem nào?" Phong thường nói trống không với cô như thế, mà thực ra hắn cũng chẳng biết gọi như thế nào, ngày nhỏ thì bạn - tớ, lớn lên chút thì tao - mày, còn giờ thì không xưng hô gì cả, cứ vậy thôi, thi thoảng có lúc thì xưng tên.
          - " Đang buồn vì tình đây! Hai tháng rồi mà chẳng email, chẳng gọi điện, tôi gọi cũng chẳng nghe máy, đàn ông các ông kiểu gì mà gần thì thân mật, xa thì nhạt nhẽo như nước ốc thế? Người ta nói xa mặt, cách lòng quả không sai" Cô nhìn hắn bằng đôi mắt hình viên đạn như muốn trút hết giận hờn của cô đối với người yêu lên Phong.
Phong trợn mắt cười ha ha:
          " Ai đã từng nói đợi chờ là hạnh phúc cơ chứ? Trong tình yêu phải kiên nhẫn chờ đợi chứ, phải biết vị tha và thông cảm cho nhau cô nương ạ!"
Phong cười sung sướng, bên ngoài thế thôi nhưng bên trong hắn cũng đau lòng không kém cô, vì cô buồn như thế hắn cũng không hề vui, hắn yêu cô và hắn muốn cô luôn được vui vẻ, hạnh phúc. Hắn để " gã kia"- hắn hay gọi thế, cướp mất người hắn yêu  mà hắn chưa từng tỏ tình cũng chỉ vì hắn nghĩ yêu gã cô sẽ hạnh phúc, gã thành đạt như vậy, cô yêu hắn như vậy cô sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều nếu cô yêu hắn. Cái ý nghĩ đó ẩn dấu trong hắn từ lâu lắm rồi, khiến hắn chẳng nói nên lời mặc dù những hành động, cử chỉ quan tâm của hắn dành cho cô thể hiện rõ điều đó.
Khi yêu anh rồi cô mới biết hắn cũng yêu cô trong một lần hắn say rượu, hắn lỡ nói ra những điều thầm kín của hắn trong cái vỏ bọc vui tươi, trêu đùa của hắn bên ngoài, nhưng hắn không hề biết rằng hắn đã nói cho cô. Gần hai năm "gã kia" đi nước ngoài nhưng hắn vẫn không nói được lời yêu với người con gái mà hắn yêu thầm.

    Tin nhắn:
            " Đi Sa Pa chơi không? Đang có tuyết rơi, đẹp lắm đấy"
Phong đọc tin nhắn xong, không tin vào mắt mình hắn xem lại lần nữa, là em, người hắn yêu nhắn tin rủ hắn đi chơi, lâu lắm rồi kể từ khi cô có người yêu, chẳng bao giờ thấy tự nguyện rủ hắn đi chơi cả, cái lần cuối cùng được đi chơi cùng cô cũng là mùa tuyết rơi ở Sa Pa cách đây 6 năm rồi, hắn vẫn nhớ cái lần đó hắn cõng cô chạy trên tuyết, lãng mạn lắm! nhớ nhung lắm! bao kỉ niệm đẹp hiện về trong đầu hắn, hắn nhớ nhất là kế hoạch tỏ tình của hắn không thành công và bị cô chê cười và coi hắn là kẻ hâm nặng.
Hắn đồng ý luôn:
           " Oke con bê! Mai cũng là thứ 7 rồi, giờ đang ở cơ quan, tối về chuẩn bị mai đi sớm đấy nhé! 6 giờ xuất phát!"
hắn nghĩ trong đầu: " Sao giờ em mới hiểu được tình cảm của anh!" hắn đang tưởng bở, có lẽ thế!
Hôm sau, đi mất 4 tiếng từ Hà Nội đến Sa Pa, tới khách sạn cất đồ và chưa kịp ăn uống gì đã thuê xe máy đi đến nơi có tuyết, lạnh cóng người nhưng cả hai đều rất thích, nó gợi lại bao kỉ niệm tuổi học trò giữa cô và hắn, hắn lái xe mà vui mừng lắm, mừng vì hắn được đi chơi cùng cô nơi mà hắn và cô có bao kỉ niệm đẹp và hắn còn đang tưởng rằng cô nhận ra tình cảm chân thành của hắn dành cho cô bao nhiêu năm nay.
 Dừng xe đúng nơi trước đây hắn cõng cô chạy trên tuyết, cô ngồi xuống một viên đá to rồi ngước mắt quay lại nhìn hắn chống cái xe, hắn đi lại và ngồi gần cô. Đưa mắt nhìn xuống, cảnh tuyết rơi Sa Pa vẫn luôn đẹp như thế! đẹp mà lạnh quá!
           - " Thỏa ước nguyện đi ngắm tuyết rơi mà sao cái mặt sưng lên cứ như cãi nhau với người yêu thế?" Phong hỏi cô, nhìn cô với ánh mắt trìu mến, đôi mi của hắn bị hoa tuyết bám đầy.
Cô cứ ngồi im, nghếch mặt sang phía hắn rồi đáp với giọng nghèn nghẹn:
             

           - " Ừ!.....thì.....đang giận nhau, nhưng lần này khó lành lắm Phong ạ" cô nhìn Phong với đôi mắt đỏ hoe, đôi má ửng hồng vì lạnh. Cô chưa bao giờ khóc trước mặt hắn, nhưng bây giờ cô không kiềm chế được cảm xúc của mình nữa rồi, tuyết lạnh hắt vào mặt cô, vào cả mặt hắn nữa, lạnh buốt nhưng không lạnh bằng trái tim cô hiện giờ, cô ôm Phong khóc nức nở như trẻ con. Phong bàng hoàng nhưng cũng không đẩy cô ra mà cứ ngồi yên, mắt tròn xoe. Đây là cảnh tượng mà hắn thầm mong ước cơ mà, hắn yêu cô và muốn cô ôm hắn dù chỉ một lần, đáng lẽ hắn phải vui lắm, sung  sướng lắm mới phải nhưng sao hắn thấy khóe mắt cũng cay cay, tim hắn đau như bị rằm xiên qua vậy? Có lẽ hắn quá yêu cô, hắn muốn được cô ôm trong hoàn cảnh khác, trong lúc cô vui mừng hay cô rất hạnh phúc chứ đâu phải trong lúc cô đau buồn thế này, hắn thương cô, rồi cũng đưa tay quàng qua đôi vai gầy của cô, hắn cố an ủi cô với giọng ấm áp:
             - " Hãy vui lên vì còn có Phong ở bên cạnh mà, tình yêu phải trải qua nhiều sóng gió thì mới lâu bền được, mạnh mẽ lên!"
 Hắn vỗ vỗ bàn tay vào vai cô, đẩy cô ra nhưng có lẽ giờ cô cần một vòng tay ấm áp, cần một bờ vai vững chắc để tựa vào sau gần hai năm xa người yêu, và sau bao lần chia tay hụt nên cô cứ ôm chặt hắn. Cô thấy quá mệt mỏi với tình yêu của mình, tình yêu xa, mà chính cô cũng không biết được tình cảm của người cô yêu thế nào? anh ta có yêu cô như anh ta thường nói, cô cũng chẳng biết nữa, giờ thì anh ta có người yêu mới chưa mà hờ hững với cô như thế? cô cũng không biết. Cô chỉ biết, hiện tại hình như trái tim băng giá của cô, trái tim bị tổn thương của cô đang được sưởi ấm, được quan tâm và nó đang nóng dần lên, cô cảm nhận được điều đó - điều mà hắn - cái người đang ôm cô ấp ủ suốt hơn chục năm qua.
Hắn là tình yêu bên lề của cô hay người cô yêu ở nơi xa kia mới là người bên lề? Tình yêu thật khó nói, Tình yêu đến và đi như một giấc mơ, không rõ ràng, không hình dáng, không màu sắc, tình yêu vô hình ư? Tình yêu có lỗi hay do con người ta quá xa lạ với nhau, do thời gian và khoảng cách quá xa? Sợ rằng sự hờ hững trong tình yêu sẽ vô tình đánh mất người mình yêu, đánh mất những thứ đáng ra thuộc về mình.


   


About Lê Quí

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét :

Đăng nhận xét